TAIZÉ

Chúng ta có thực sự có thể làm cho thế giới tốt đẹp hơn không?

 

Sau thế kỷ 20, khi biết bao giấc mơ cao đẹp đã bị tan vỡ và biết bao hy vọng đã bị chệch hướng, làm sao chúng ta có thể nói về điều mà chúng ta có thể làm để thay đổi thế giới hoặc làm cho nó tốt đẹp hơn? Phải chăng chúng ta chỉ còn lại một lựa chọn là chấp nhận một lối tư duy vỡ mộng? Phải chăng buông xuôi chính là khôn ngoan? Phải chăng từ bỏ là sáng suốt? Phải chăng để được xem là người trí thức, chúng ta phải gia nhập hàng ngũ những kẻ phó mặc cho số phận? Và liệu ai hiến dâng trọn vẹn sức lực của mình rồi cũng sẽ một ngày than thở như người tôi trung đau khổ trong sách Isaia: "Tôi vất vả luống công, phí sức mà chẳng được gì" (Is 49,4)?

Đặt ra những câu hỏi này, xét cho cùng, là đặt vấn đề về sự tự do của chúng ta, về khoảng không gian mở ra cho hành động của chúng ta. Trước khi bình luận về cách tiếp cận của Thầy Roger đối với những vấn đề này, triết gia Marguerite Léna đã nhắc lại lời của Kierkegaard: “Không còn tự do nữa khi chẳng còn điều gì có thể thực hiện được.” Và bà nói tiếp: “Thầy Roger luôn làm việc để phục hồi và mở rộng chiều kích của điều khả thể, giúp tự do có thể hít thở.” Mở ra chân trời của điều khả thể, từ chối mọi hình thức định đoạt khép kín, nhưng ngược lại, mở rộng nó, gìn giữ “những mảng xanh của hy vọng trong bối cảnh xã hội”, như một ngày kia Đức Hồng y Danneels đã viết, chính là một sứ vụ mà các Kitô hữu có thể dấn thân thực hiện cùng với nhiều người khác.

Đức Tổng Giám mục Rowan Williams, Tổng Giám mục Canterbury, dường như cũng có cùng thao thức khi ngài viết thư cho những tham dự viên của Cuộc Gặp mặt Châu Âu tại Geneva: “Có đức tin là sẵn sàng sống sao cho thấy rằng Thiên Chúa đang sống động. Điều đó có nghĩa là sống theo cách chứng tỏ rằng vẫn còn nhiều khả thể hơn những gì thế gian công nhận.”

Suốt dòng lịch sử, các Kitô hữu đã không ngừng sáng tạo. Đức tin của họ thúc đẩy họ đổi mới. Chính nhờ đó mà những bệnh viện đầu tiên ra đời, với việc chăm sóc bệnh nhân miễn phí vào thời Thánh Basiliô Cả vào thế kỷ thứ 4, và có lẽ còn trước đó nữa. Khi đề cập đến một sự thay đổi khác trong thế giới cổ đại, một sử gia đã tỏ ra ngạc nhiên vì tên tuổi của Melania và Pinian ít được nhắc đến. Hai Kitô hữu này, sống cùng thời với Thánh Augustinô, đã sở hữu khối tài sản lớn nhất của Đế quốc Rôma. Họ quyết định giải phóng toàn bộ nô lệ và chia sẻ tất cả tài sản của mình với họ. Vậy tại sao những thay đổi quan trọng mà đôi vợ chồng này đã mang lại cho lịch sử lại ít được nhắc tới? Vì người ta sợ phải thừa nhận vai trò tích cực của các Kitô hữu chăng? Hay vì chính các Kitô hữu cũng e ngại nhấn mạnh những chọn lựa triệt để như thế...?

Ngày nay, thời kỳ hòa bình chưa từng có được mở ra từ công trình xây dựng Châu Âu chính là bằng chứng thuyết phục rằng chúng ta không nên đánh giá thấp những gì có thể thực hiện được. Cùng với một tín hữu thế kỷ thứ 2, người đã viết thư gửi Diognetus về các Kitô hữu, chúng ta có thể nói: “Vị trí mà Thiên Chúa đã giao phó cho họ cao quý đến mức họ không được phép từ bỏ nó.”

Cập nhật ngày: 19, Tháng Sáu 2009